Em Kó Về Kuảq Cị Với An’ Xôq
Em kó về Kuảq Cị với an’ xôq?
Coq bão táp qe zó Lào kuạt lửa
Mản’ dất miền Cuq koq n’ư dón gán’ mẹ
Suốt một dời zầu zãi với nắq mưa.
Em kó về Kuảq Cị với an’ xôq?
Tự wàn’ Kổ tựa bao dời cầm mặk
Mùa wu dến coq veo zòq Wạc Hãn
Qọt zọq hò coq vất vả dầy vơi.
Zữa mên’ môq qe sóq biển vỗ bờ
Wươq mầm lúa dạp kỗi kằn dứq zậy
Ciến can’ kua mà hố bom kòn dầy
Wáq năm zài cẳq lấp nỗi dau wươq
Em kó về Kuảq Cị với an’ xôq?
Tự qày nào niềm n’ớ moq zâq dầy
Miền kuê ấy nơi yêu wươq hò hẹn
Cắk bây zờ an’ moq lắm qười ơi
Zẫu mặn mà muối, nướk mắt, mồ hôi
Zẫu xắk qiệt, nắq mưa kùq bão tố
Dã yêu n’au sá gì bao zan xổ
An’ dưa em về n’ận mặt kuê mìn’
Nguyên Văn:
Em có về Quảng Trị với anh không?
Em có về Quảng Trị với anh không?
Trong bão táp nghe gió Lào quạt lửa
Mảnh đất miền Trung cong như đón gánh mẹ
Suốt một đời dầu dãi với nắng mưa.
Em có về Quảng Trị với anh không?
Tự thành Cổ tựa bao đời trầm mặc
Mùa thu đến trong veo dòng Thạch Hãn
Ngọt giọng hò trong vất vả đầy vơi.
Giữa mênh mông nghe sóng biển vỗ bờ
Thương mầm lúa đạp cỗi cằn đứng dậy
Chiến tranh qua mà hố bom còn đầy
Tháng năm dài chẳng lấp nỗi đau thương
Em có về Quảng Trị với anh không?
Tự ngày nào niềm nhớ mong dâng đầy
Miền quê ấy nơi yêu thương hò hẹn
Chắc bây giờ anh mong lắm người ơi
Dẫu mặn mà muối, nước mắt, mồ hôi
Dẫu khắc nghiệt, nắng mưa cùng bão tố
Đã yêu nhau sá gì bao gian khổ
Anh đưa em về nhận mặt quê mình