Bài thơ đoạt giải nhất vừa qua của diễn đàn thi hữu nhé!
BÊN DÒNG THẠCH HÃN
Dòng Thạch Hãn đã đi vào huyền thoại
Hơn bốn chục năm rồi như mới hôm qua
Thành Cổ muôn lòng vang khúc quân ca
Từng khuôn mặt sáng ngời sức trẻ
Quảng Trị ơi! Sao mà yêu đến thế
Tên mỗi ngả đường là mỗi chiến công
Xuyên đạn bom bừng nở những bông hồng
Chân thoăn thoát vai tròn iem tải đạn
Người chiến sĩ dầu nắng mưa không quản
Băng giữa làn pháo kích quên thân
Sỏi đá vô tình cứa rách bàn chân
Sợ chậm thời cơ không chững bước
Có những chàng trai vùi thân đáy nước
Những cô gái xuân thì bỏ xác chiến hào sâu
Đàn trẻ thơ ngây khăn trắng nặng mái đầu
Bao mất mát đã viết thành lịch sử
Không ai muốn quay lại thời quá khứ
Nhưng chẳng thể quên những gian khổ hy sinh
Quảng Trị một thời khói lửa điêu linh
Thạch Hãn hôm nay êm đềm xuôi hướng biển.
Berlin, 23-6-15
Lê Hoài Phương