Dáng mạ

Một chiều trữa phố núp mưa,
Một chắc đứng lại quán dừa trú chân
Ngoài tê sấm chớp mây vần
Côi cao tượng mẹ, mấy lần mưa qua?

Tự dưng trữa phố dớ dà
Dớ sao dáng mạ, bựa xa quê nghèo,
Chưn chim mắt mạ dìn theo,
Rưng rưng con buốt troong veo mắt buồn!

Dững chiều năm cộ áo sờn
Lum khum dáng mạ, đàng trơn triêng đầy
Mạ cười, hơi ấm nạng tay,
Nửa khuya mo quạt ngất ngây chớc nồng

Dững chiều nắng tắt ngoài đồng
Ngó hoài dáng mạ, mắt mong dọi dìn
Chờ mùi trấy chính bợc thềm
Náng tay khở búi tóc mềm con mơ!

Dững chiều, dịp vọng câu thơ,
Niềm bui tiếng mạ, con khờ hoọc  theo.
Khói rơm lượn trữa quê nghèo
Con khoe nét vẹ mạ deo mắt cười!

Bựa chiều con đứng ngó trời,
Ước răng được gởi mấy lời gió xa!
Ngang qua mái ấm quê dà,
Lòng còn, nỗi nhớ mạ già yêu thương!

TRƯƠNG THÚC