Đóa hoa lòng cho người Quảng Trị

Đóa hoa lòng cho người Quảng Trị

An Nguyen.
USA.

———-

Nghe tin em…

Trở về thăm phố Quảng.

Lòng bồi hồi.

Ôi nhớ quá quê xưa…

***

Em đến quê tôi,

Những ngày nầy nắng đổ .

Không biết bây giờ …

Còn là Quảng Trị ngày xưa?

Hẳn con sông quê, đang ôm bờ phố nhỏ.

Thạch Hãn lững lờ, cá quên Quảng Trị niềm đau?

—–

Em thoáng ngậm ngùi,

Khi về bên phố Quảng .

Một thời chiến tranh,

Trong chuyện kể quê tôi .

Trên mãnh đất xưa, nay xa rồi… Dĩ vãng,

Quảng Trị điêu tà, từ binh lửa tràn sang.

—–

Thăm lại dùm tôi,

Mãnh vườn xanh rau muống.

Mẹ tôi vun trồng,

Xưa chăm bón sớm hôm.

Mái nhà tranh, đơn sơ nhiều luyến nhớ.

Sống bên Mẹ hiền, mưa nắng với xóm thôn.

—–

Đi lại dùm tôi,

Những con đường bụi nhỏ.

Tuổi ấu thơ qua,

Ngày hai buổi đến trường.

Có còn không em? Những gốc Bàng, Phượng vĩ .

Nơi trường tôi yêu, Ve còn gọi mùa sang?

—–

Tìm lại dùm tôi,

Những trưa Hè quê ngoại.

Bên lủ bạn làng,

Thả tung cánh Diều cao.

Gió thoảng lao xao, bếp ai chiều buông khói.

Ruộng lúa chín vàng, thấp thoáng cánh cò xa.

—–

Vá nhớ sao!

Những đêm rằm tháng Hạ.

Bàng bạc trăng ngà,

Đầu xóm trẻ đùa chơi.

Thoang thoảng xa đưa, tiếng chày khuya giã gạo.

Gợi biết bao tình, ôi tha thiết quê ơi!

***

Cũng cám ơn em,

Có lần về quê đó.

Nhặt mãnh Trăng tàn,

Rơi rụng bến sông xưa.

Góp những yêu thương, kết thành hoa kỷ niệm.

Như đóa Hoa Lòng, cho Quảng Trị thêm hương .