Quảng Trị quê hương tôi – Trần Đức Chung

Quê hương tôi nằm ở khúc ruột miền Trung, nơi cất lên câu hát hò khoan, chèo cạn.. nơi đó với mỗi tên đất tên làng gắn theo đó là những chiến công oai hùng của lịch sử. Quảng Trị quê hương tôi! Một thời máu lửa trùm lên mãnh đất này, một miền quê đầy nắng và cái nóng nực của gió Lào. Đó là nơi tôi sinh ra và lớn lên.

Nước sông dâng cao, nguy cơ xuất hiện lũ

Chưa có một mảnh đất nào như quê tôi, nơi mà khi nhắc đến thì ai cũng phải khâm phục ý chí và nghị lực của con người nơi đây. Một miền quê tuy nghèo nhưng giàu truyền thống yêu nước thương nòi. Những con người quê tôi cần cù lam lũ để mà bươn chải trên cái đường đời gian khó đầy những chông gai để tồn tại và phát triển.

Tôi rất tự hào vì mình được sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Quảng Trị anh hùng, thật tự hào thay khi nơi đây là một mảnh đất kiên cường của quá khứ và năng động trong tương lai. Năm xưa quê tôi là mảnh đất nghèo khó, lại bị chiến tranh tàn phá nặng nề vậy nên khó khăn chồng chất khó khăn. Những địa danh như “Khe Sanh, Đường Chín, Thạch Hãn, Thành Cổ…” khi nhắc đến thì quân thù phải run sợ. đó là niềm tự hào của quê hương tôi. Ngoài ra đây cũng là nơi máu xương của các anh hùng liệt sĩ đổ xuống nhiều nhất, nơi có hàng chục ngàn linh cửu của các anh mãi mãi yên nghĩ nơi này. Có rất nhiều người hỏi tôi răng “đặc sản quê bạn là gì” tôi cũng cười và đáp rằng “là boom đạn”, có người lại hỏi tôi rằng vậy cảnh đẹp quê bạn có những đâu thì tôi vẫn cười và nói rằng “ là nghĩa trang liệt sĩ” . Mà chắc quê miềng không có gì đẹp hơn những nơi đó, chính các anh đã mang lại cuộc sống thanh bình cho quê hương miềng như ngày hôm nay. Các anh đã mang lại mùa xuân cho nơi này, và chính các anh đã đưa đất nước nam bắc sum họp một nhà, và cũng chính các anh đã vẽ nên trang sử hào hùng cho quê hương tổ quốc. Hôm nay tôi được sinh sống trong thời bình, lúc mà quê hương đang trên đà phát triển. Quảng Trị quê hương tôi nay đã khác rồi, nhà máy mộc lên, đường sá được nhựa hóa, bê tông hóa phẳng lì, những đồi hoang nay đã biến thành những đồn điền cao su, café xanh tốt, quê hương tôi đang hiện ra với một vẽ mặt khác. Những ngôi nhà mái đỏ, trường học được khang trang hơn, những cô tú cậu tú được cắp sách đến trường với những cơ sỡ vật chất hiện đại, đó là may mắn của chúng tôi.

Cửa khẩu Lao Bảo

QUẢNG TRỊ QUÊ HƯƠNG TÔI

Quê miềng hai tiếng thân thương
Đi xa thì nhớ vẫn vương thì về
Xa quê lòng mãi ê chề
Nhớ cha nhớ mẹ bộn bề lo toan
Xuân sang hoa gạo phải tàn
Mùa đông rét buốt thương đàn em thơ
Mẹ ơi con ngóng từng giờ
Về quê miềng với nỗi niềm xót xa
Thăm qua Thạch Hãn , Đông Hà
Ghé vô Thành Cổ mặn mà tình quê
Nghĩa trang liệt sĩ liền kề
Ghé thăm thắp nén nhang về các anh
Nhớ vô đường Chín Khe sanh
Địa danh chấn động vinh danh muôn đời
Vĩnh Linh quê mẹ tôi ơi
Bao trang sử chói đời đời khắc ghi
Nhớ ôi lớp học mùa thi
Thầy cô tận tụy chỉ vì ngày mai
Hôm nay đất lạ dong dài
Đời con nhớ mãi một thời ầu ơ
Mẹ ôm con đứng ở cột cờ
Nhìn qua bên đó ngóng chờ người thân
Đất nước đang phải đấu tranh
Hòa bình lập lại xa gần bên nhau
Mẹ ơi con thấy đoàn tàu
Từ nam ra bắc một màu hoa tươi
Ôm con mẹ nở nụ cười
Kìa cha con đó một người chiến binh
Anh em hàng xóm Gio Linh
Cồn Tiên, Dốc Miếu “chiếu in sử vàng”
Đi vô đất thánh La Vang
Kim Long với những tên làng riệu bia
Nhớ thời đất nước phân chia
Vĩnh Mốc, Cồn Cỏ địa danh anh hùng
Biển Đông một cõi mê cung
Làm nên bãi tắm Cữa Tùng xinh tươi
Tha phương đất lạ xứ người
Đời cho nắng ấm nụ cười ngày mai
Hiền Lương sừng sững tượng đài
Đò xuôi Thạch Hãn vang bài dân ca
Quê tôi một dãi sơn hà
Đồng quê bát ngát những là lúa chiêm
Cờ soi biểu tượng búa liềm
Tình trao gắn kết những miền quê xa
Khe Sanh Lao Bảo quê nhà
Là nơi giới tuyến quân ta giữ gìn
Triệu Phong rất đỗi chân tình
Là nơi vựa lúa vươn mình đón mưa
Nhớ sao kỉ niệm ngày xưa
Thời còn thơ bé vẫn chưa nhạt nhòa
Lỗi con mẹ đánh khóc òa
Bà thương ôm cháu đầu xoa “ tội hè”
Quê tôi xanh ngát hàng tre
Gió Lào khô rát tiếng ve rộn ràng
Ghé vô Đường 9 nghĩa trang
Nghiêng đầu kính cẩn thắp nhang gửi về
Đi xa thấy nhớ miền quê
Cao su, đồng lúa sum suê vườn cà( café )
Đi sâu tới nẻo quê xa
Đa Krông – Hướng Hóa những là rừng cây
Quê hương bóng mẹ hao gầy
Đồng sâu, đồng cạn cho đầy bát cơm
Ông tôi sớm tối cầm nơm
Ao đầm lặn lội bữa cơm sum vầy
Sân ga vắng bống từ đây
Miền nam nhớ mẹ đông đầy tình con
Trong ni con nhớ mõi mòn
Đàn em thơ bé có còn nhớ không
Quê hương khắc ở trong lòng
Dù xa cách trở vẫn nồng đượm thay
Đi xa phiêu bạt những ngày
Quê hương là mẹ chớ đừng nên quên.

Hai tiếng quê hương sao mà da diết thế, ơn nặng nghĩa sâu muôn đời vẫn mang nợ, có lẽ cuộc đời này được sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Quảng Trị anh hùng là một sự hãnh diện cho tôi, tôi luôn tự hào là một người con của Quảng Trị và mãi mãi như thế. Hôm nay đây khi lưu lạc nơi đất lạ xứ người, sự thật là tình yêu và nỗi nhớ quê hương mình trong tôi đang rực cháy,nó như thôi thúc và luôn nhắc nhở tôi rằng: Hãy về với Quảng Trị.

Hạnh phúc cuộc đời nằm ở trong tôi
Tình yêu bè bạn từ hồi bé thơ
Trẻ con cho đến bây giờ
Tình cha nghĩa mẹ chẳng rời bước chân
Hôm nay khắp nẻo xa gần
Xa nhà khắc khoải những lần gặp nhau
Quê hương phát triển mạnh giàu
Tình ta thấm đậm nghĩa tình thiên thu

Quê hương mình có lẽ là một miền quê nghèo nhưng không phải là một miền quê không thể làm giàu, với những con người kiên cường và giàu ý chí như thế có lẽ ai ai cũng có thể làm giàu trên chính quê hương mình, bằng đôi bàn tay của mình. Một mai kia về với Quảng Trị có lẽ điều mà tôi muốn làm nhất là tìm ra được phương pháp làm giàu trên chính quê hương mình để cho người dân bớt khổ, con cháu được cơm no áo ấm và học hành chu đáo. Một ước mơ nhỏ nhoi nhưng chắc là cần sự giúp sức của cả cộng đồng cùng hành động. Một mai kia Quảng Trị sẽ đi lên, sẽ phát triển như những vùng miền khác, hảy tin vào điều đó.

Mọi người dân Quảng Trị trên khắp mọi miền tổ quốc mà nhất là thế hệ trẻ hảy sát vai cầm tay nhau và hâm nống lên cái tình đồng hương, cùng nhau góp chút sức mọn của mình hướng về dựng xây quê hương ngày càng giàu đẹp.