Suốt cuộc đời mãi theo con hai chữ
Chữ “Quê Hương” nơi xứ sở ra đời
Quảng Trị miềng, vọng hai tiếng à ơi
Như dòng máu, thắm trong lời Mạ hát.
Xoải cánh cò trên đồng xanh bát ngát
Cái Chờng tre bên Lu nác, Gáo dừa
Tuổi dại khờ theo lũ bạn đầm mưa,
Cười tỏa nắng như chưa hề… vướng bận.
Suốt một đời mãi theo con vương vấn
Mối tình quê ưng O nớ ngày xưa
Những đêm dài ngồi đếm ánh sao thưa
Lòng quặn thắt như vừa đâm, xát muối
Ơi Quê hương người năm nay bao tuổi
Răng đi hoài rong ruổi tháng năm trôi
Nhớ rồi thương cho dạ cứ bồi hồi
Xuân lại hẹn… côi đàng về Quảng Trị
Quê vô tình gieo vần thơ hữu ý
Mang nặng lòng gợi ủy mị lên ngôi
Xin quay về từ cái thuở xa xôi
Răng mà rứa bồi hồi chi đến lạ
Cả Quê Hương về trong con hối hả
Khi trời giăng, mây tất tả về nguồn
Con chuồn chuồn nép bên dậu, mưa tuôn
Là nỗi dớ lạnh luồn trong vạt áo
Chạy trửa đời biết bao lần giông bão
Chợt ấm lòng nghe tiếng sáo làng quê
Từ đồng bằng đến miền núi sơn khê
Hằn rỏ một, vọng về trong điệu lý.
Con sẽ gieo muôn ngàn lời thơ ý
Từ “Quê Hương” trong mộng mị đêm trường
Trần Xuân Vì