Thơ ni cha gởi cho con,
Dằm ngày tiểu mãn con tròn hai lăm.
Bựa tê có đứa hỏi thăm:
– “Hắn đi mô rứa, biệt tăm chú hè ?”
– “Bựa rồi hắn có gởi về
Tiền vì thuốc bổ, hẹn hè ni ra ! ”
Chiều ni ngồi ngóng ngọ dà,
Dòm mưa ngoài roọng rọt cha búi tề
Tự diên dắcc chuyện con về,
Bơ cay cùn mắt chơ hề khoóc mô !
Thương con đứt rọt bơ vơ,
Quê người đất lạ ở dờ xứ xa.
Vì rằng cha mạ chưa tra,
Dưng mà sức yếu cảnh dà khó khăn.
Diều đêm khó ngủ trở trăn,
Con đi trung nớ mấy năm rồi tề!
Mạ con yếu lắm rồi thê,
Tiền con mấy lối gởi về còn lưa.
Ở dà bòn mót roọng trưa
May chi chưa có mất mùa năm mô.
Năm ni hết hạn nắng khô,
Tới chừ mưa dữ, nác xô đê ngoài.
Mạ con dúc dắc đi hoài,
Cứ lo nác lụt chết khoai ngoài trào.
Cha còn dớ mãi năm nao,
Đầm mưa con gắng ra cào cổ to.
Biết con có hiếu được dờ,
Tiếc lui tiếc tới tuổi thơ dà nghèo,
Việc học đứt đoạn khung theo,
Bợi vì đau ốm hặn đeo mạ miềng.
Cha cầu xin ở ơn trên,
Cho con sức mạnh đá mềm đưới chưn.
Dắc con chuyện xấu thì đừng,
Cho dù thời cuộc xoay vừn tới mô.
Nghe đồn trộm cướp hãi hồ
Bơ lo con lợ sa vô đàng cùng.
Yên lòng, cha mạ bui hung,
Tiền con hay gởi chưa dùng thấu mô.
Mấy lời cha gởi vô thơ,
Khuyên con lợ vận thất cơ thì về,
Dù nghèo túng thiếu ở quê,
Còn hơn vất vưởng lê thê xứ người.
Cuối thơ xin chút ơn trời,
Cho con sức mạnh gặp thời hồi hương !
Trương Thúc -8/2015