Có đôi lúc vọt về quê chỉ để
Ngó trời xanh, mây trắng, nắng vàng
Bước dẫm lên dấu chân từng nhỏ dại
Đã bao mùa phủ bụi thời gian
Đôi chân không đi khắp xóm quanh làng.
Có đôi lúc bươn về quê chỉ để
Hỏi bữa giờ mạ ăn ngủ ra răng
Rồi ngó mạ chụm củi điều um cá
Và lặng nghe mạ hỏi, thưa rằng…
Hỏi cha còn đau nhức mỗi kỳ trăng?
Có đôi lúc chạy về quê chỉ để
Ở trong quê rồi ngủ cùng quê
Nghe tiếng xạc xào tre, ri ri dế
Và xa xa tiếng ếch nhái vọng về
Nghe trưa hè váng động lời ve.
Quê nhà ta có chi đâu to tát
Ấy là nơi ta trải thời thơ
Ở nơi đó có cha, có mạ
Thiếu quê nhà, ta thật quá bơ vơ…
Nhà Văn Ngọc Rớt